Đông, hắc ám bị phá vỡ, trăng sao nhanh chóng biến mất, tiếng chuông thanh thúy vang lên trong Trường Thanh quan, một ngày mới bắt đầu.
Phía sau núi, trên một khối đá xanh bằng phẳng, Trương Thuần Nhất đứng một chân, hai tay mở ra, như tiên hạc giương cánh, lại như cây già cắm rễ, tùy ý cuồng phong thổi quét, thủy chung bất động, gồm cả sự nhẹ nhàng của hạc và trầm ổn của cây.
Võ học cường thân, người tu đạo tiền kỳ bản thể gầy yếu, phần lớn sẽ kiêm tu một ít võ học, không cầu dùng cái này giết địch, chỉ cầu có thể gia tăng một ít lực lượng tự bảo vệ mình, hơn nữa người tu đạo chỉ cần bước vào cánh cửa tu đạo, đốt lên hồn hỏa liền có thể nội thị bản thân, tu luyện võ học thường thường so với thường nhân nhanh hơn rất nhiều, bởi vậy tinh lực bị trì hoãn trong đó vẫn có thể thừa nhận.
“Tùng Hạc Quyền Kinh, môn võ học này mặc dù về mặt sát phạt có chỗ chưa đủ, nhưng ở trên phương diện kéo dài sinh cơ lại có ưu thế mà võ học khác khó có thể bằng được, hơn nữa có Ngọc Cốt Quyết chuyên môn rèn cốt, trách không được tiền thân sẽ bị Trương gia đưa vào Trường Thanh quan.”
Thu công, khí huyết dâng lên, một chút tái nhợt cuối cùng trên mặt cũng bị che lấp, Trương Thuần Nhất thở ra một hơi thật dài.
Tiền thân mắc chứng bệnh kỳ lạ, chính là xương cốt quá mức yếu ớt, cơ thể lạnh lẽo, người thường té cùng lắm là trẹo chân, đau một chút, nhưng hắn lại có khả năng vì vậy mà gãy xương. Trong tình huống như vậy, bất kể là hắn luyện võ hay là tu đạo đều sẽ không có tiền đồ gì, bởi vì bản thân hắn thực sự quá mức yếu ớt, thật sự giống như một món đồ sứ tinh xảo, đụng một cái liền vỡ nát.
Vì giải quyết vấn đề này, Trương gia hao tốn nhất định tài phú, đưa Trương Thuần Nhất vào Trường Thanh quan, mà hiệu quả cũng không tệ, ít nhất Trương Thuần Nhất thuận lợi sống đến mười sáu tuổi.
“Tiền thân đang chết bất đắc kỳ tử ở cửa ải nhập đạo, khả năng lớn nhất chính là thể chất khác thường, chỉ là thể chất cụ thể là loại nào thì lại không cách nào xác định.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất lần nữa triển khai quyền cước, khí tức trong nháy mắt đại biến, nếu như trước đó là công chính bình thản, như vậy hiện tại thì có một tia hung lệ làm cho người ta không thể bỏ qua.
Hai chân gã tách ra, thân thể nằm phục xuống, sống lưng cong lên cao, trong đôi mắt đen nhánh nở rộ hung quang, như ác hổ xuống núi, muốn ăn thịt người.
Rống, quyền phong gào thét, như ác hổ gầm nhẹ, nặng nề mà hữu lực. Theo cuồng phong cuốn lên, sương mù nồng đậm từ chỗ sườn đồi bay lên, hoàn toàn bao phủ thân hình Trương Thuần Nhất. Từ xa nhìn lại, trên tảng đá lớn mây mù lượn lờ, chỉ có một bóng đen ở trong đó tán loạn, quấy nhiễu phong vân, giống như hổ đạp rừng tuần sơn, hiển lộ hết hung ác cùng bá đạo, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Nếu như nói Tùng Hạc Quyền của Trương Thuần Nhất vừa luyện chỉ là ở mức thuần thục, như vậy một chiêu Hổ Ma Đoán Thể Quyền này đã đạt được thần tủy trong đó, hiển lộ hết hổ chi bá đạo cùng bạo ngược, nhất cử nhất động đều có thể dẫn tới khí huyết sôi trào, gân cốt cùng kêu vang.
Tùng Hạc Quyền Kinh là di lưu của tiền thân, khổ tu mười năm, đã đăng đường nhập thất, mà Hổ Ma đoán thể quyền là tích lũy của Trương Thuần Nhất cả một kiếp trước, đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, không chỉ có được hình dạng Hổ Ma, càng có thần của Hổ Ma, nếu không phải thân thể này còn tương đối suy nhược, triển lộ ra khí tượng còn càng thêm kinh người.
Rống, quyền ra như hổ gầm, khí huyết bốc lên quanh thân, nhiệt khí và sương mù đan xen, Trương Thuần Nhất không ngừng dùng quyền giá dẫn dắt khí huyết của bản thân vận chuyển.
Sau một nén nhang, thu quyền lại, gương mặt hồng nhuận phơn phớt của Trương Thuần Nhất cũng thối lui, miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, trong đó xen lẫn một chút băng tinh thật nhỏ, tản ra hàn ý nhè nhẹ.
“Khí lạnh tích tụ trong cơ thể trước đây, cơ thể nhiễm hàn khí, xương cốt lại yếu ớt, ngoại lực khó mà dẫn dắt, tu luyện Ngọc Cốt quyết hơn mười năm, lại thêm được tắm thuốc không gián đoạn, căn cốt của tiền thân đã không kém gì người thường, hiện giờ ta dùng Hổ Ma rèn thể quyết dẫn động khí huyết vừa vặn có thể tẩy rửa khí lạnh trong cơ thể.”
“Phương pháp này mặc dù trị ngọn không trị gốc, nhưng là biện pháp có thể dùng nhất trước mắt, so với kiếp trước, võ đạo của một phương thế giới này còn có chút thô ráp.”
Điều chỉnh hô hấp, bình phục khí huyết sôi trào, trong lúc lơ đãng trong lòng Trương Thuần Nhất có càng nhiều nghi hoặc dâng lên, càng là hiểu rõ phương thế giới này, Trương Thuần Nhất càng cảm thấy Lam Tinh của mình kiếp trước cùng phương thế giới này tựa hồ tồn tại một loại liên hệ nào đó, mặc dù một bên là khoa học kỹ thuật thịnh thế, một bên là Tiên Yêu cùng tồn tại, có cách biệt một trời một vực, nhưng hai phương thế giới truyền thừa tu luyện chi đạo lại là thập phần tương tự.
Ở trên tu đạo Lam Tinh cùng Thái Huyền giới là gần như giống nhau, đều là đi con đường mượn yêu tu tiên, chẳng qua ở Lam Tinh là thiên địa mạt pháp, vạn vật không thể thành yêu, con đường này ở trên Lam Tinh đã đi không thông.
Ở trên luyện võ, Lam Tinh chia làm Đoán Thể, Tráng Cốt, Luyện Tạng, Hoán Huyết, Bão Đan, Kiến Thần nhiều cấp độ, Thái Huyền giới thì chỉ phân chia Luyện Lực cùng Luyện Kình hai bước, nhìn như chênh lệch rất xa, kì thực bên trong thực chất vẫn là giống nhau, chỉ có điều so sánh với võ đạo của Lam Tinh, võ đạo của Thái Huyền giới quá mức thô kệch.
Nhóm võ giả của Thái Huyền Giới dẫn đầu đi vào cảnh giới luyện lực, bọn họ thông qua tập luyện võ học mà rèn luyện khí huyết, thân thể vững chắc, phân chia đơn giản thành nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn, đây chỉ là một cách phân chia vô cùng thô ráp, rất khó để cân nhắc chính xác chênh lệch giữa hai bên, chủ yếu là nhằm vào bản thân, để bản thân hiểu được bản thân đã đi tới bước kia, bởi vì người và người là khác nhau.
Thân thể con người giống như vật chứa, có người căn cốt cường kiện, có được thần lực, khí lượng tự nhiên lớn, dù chỉ là luyện lực tiểu thành cũng hoàn toàn có khả năng so với luyện lực đại thành bình thường càng cường đại hơn.
Sở dĩ phân chia ra giai đoạn như vậy, trên thực tế là vì để người tập võ định vị bản thân tốt hơn, khi bọn họ luyện lực viên mãn, thân thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, khi tiến không thể tiến lên có thể thử tinh luyện khí huyết, chuyển hóa kình lực, nếu thành công, liền từ luyện lực võ phu biến thành luyện kình võ giả.
Mà cùng luyện lực, luyện kình cũng chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, lấy số định mức khí huyết chuyển hóa kình lực làm tiêu chuẩn, tỷ lệ chuyển hóa càng cao, cấp độ luyện kình càng cao, khi toàn bộ chuyển hóa xong, liền đạt đến cái gọi là luyện kình viên mãn, sau đó không còn con đường phía trước.
So sánh với nó, võ đạo của Lam Tinh thế giới tinh tế hơn rất nhiều, nhưng mà hai bên vẫn có thể nhất nhất đối ứng, trong đó Đoán Thể, Tráng Cốt, Luyện Tạng ba tầng này vừa vặn đối ứng với luyện lực của Thái Huyền giới, mà Hoán Huyết thì đối ứng luyện kình, Bão Đan cùng Kiến Thần chính là sự tiếp tục đằng sau con đường đứt gãy của võ đạo Thái Huyền giới.
“Đoán thể, tráng cốt, luyện tạng, tầng tầng lớp lớp, mỗi tầng đều có trọng điểm của chính mình, cuối cùng rèn đúc ra một thân thể tương đối hoàn mỹ, loại phương pháp rèn luyện tinh tế mà hữu hiệu này là võ đạo của Thái Huyền giới không cách nào so sánh được.”
“Đa số võ phu của Thái Huyền giới bị kẹt ở luyện lực, đó cũng không phải do thiên tư của bọn họ không tốt, mà là sở học của bọn họ phần lớn rất khó rèn luyện đến mỗi một góc của toàn thân, không giống Lam Tinh mỗi một cấp độ đều có bí pháp chuyên môn, đi mà có hiệu quả, thậm chí về sau còn có thể mượn các loại thủ đoạn khoa học kỹ thuật kiểm tra đo lường thân thể của mình, thiết kế ra phương pháp rèn luyện hữu hiệu nhất hợp lý nhất, ngay cả thức ăn thu lấy đều có thực đơn định chế riêng.”
Hít vào một hơi thật dài, lại đem nó phun ra, mang khí huyết của mình bình phục, Trương Thuần Nhất kết thúc luyện tập buổi sáng, luyện võ thường thường tổn thương thân, hăng quá hoá dở, đây cũng là nguyên nhân căn bản rất nhiều võ phu ở sau khi cường thịnh thực lực đã bắt đầu kịch liệt trượt xuống mà lại phổ biến đoản mệnh, cũng chính là ở lúc này, một bóng người mặc đạo bào màu xám đi tới bên cạnh tảng đá lớn màu xanh.
“Công tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.”
Thanh âm hơi khàn khàn truyền đến, có mây mù cách trở, Trương Thuần Nhất tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt bóng người kia cũng đã xác nhận thân phận của hắn.
Trương Trung, Trương gia sinh con, được ban cho họ Trương, là nô bộc bên người hắn, cùng hắn tiến vào Trường Thanh quan, phụ trách chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của hắn.
Nghe vậy, lực phát ở bàn chân, như Hạc trảo cát, một bước một trượng, thân ảnh Trương Thuần Nhất trong nháy mắt đi xa.